Cứ như vậy tiến lên nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc bọn họ cũng chui ra khỏi đường hầm chật hẹp, chờ đến cuối cùng phải dùng sức chui ra. Chờ bọn họ ra ngoài, quay đầu nhìn lại khe hẹp đó, đều không khỏi thốt lên kinh ngạc, khe nhỏ như vậy, bọn họ thực sự đã chui ra được.
Bây giờ bọn họ đang đứng trong một căn phòng bằng đá, giơ đèn gió đi vòng quanh trong đó, lại tìm thấy được giá nến, xét đến những tổn thất trước đây, lần này bọn họ chỉ đi ngang qua, hoàn toàn không có ý định đốt giá nến.
Ngược lại ở góc phòng đá phát hiện ra một cái túi đeo da lợn, thứ này rõ ràng là của người chơi, Lý Mộ thử mở ra, chờ mở được mọi người đều biết chủ nhân của cái túi đeo này chắc chắn là đã gặp chuyện không may, nếu không người chơi khác hoàn toàn không có cơ hội mở cái túi đeo này mà không được sự cho phép của chủ nhân.
Trong túi đeo chỉ có một số tấm ván gỗ và trái cây thối rữa, xem xong, Lý Mộ tiện tay đưa cái túi đeo cho Lâm Hải Dương, mấy ngày nay để hắn mang vác đồ đạc quen rồi, đây đều là hành động theo phản xạ.
Lâm Hải Dương cũng quen tay nhận lấy, vứt bỏ trái cây thối rữa bên trong, trực tiếp cho cái túi đeo vào trong túi đeo của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây