“Ban công có chỗ tối, tôi nấp sau cây trong chậu trồng lớn, bên kia hoàn toàn không nhìn thấy tôi, nếu đứng trong khoang thuyền nhìn sang đó, thì rất dễ bị phát hiện là chúng ta đang rình mò.” Kiều Thịnh thờ ơ dùng móng tay ấn dấu chữ thập lên vết muỗi đốt, luôn cảm thấy như vậy sẽ giảm ngứa hơn.
Lý Mộ thấy cô vô tư như vậy, cũng không nói gì nữa, vội lên lầu thay tất cả ngải cứu được treo ở góc phòng, lại thay cả thảo dược trong túi thơm của bọn họ, nhìn thấy trên người Kiều Thịnh nhiều vết đốt như vậy, rõ ràng là túi thơm đã hết tác dụng.
Buổi tối hai người tắt đèn sớm chuẩn bị ngủ, lúc mơ màng còn nghe thấy tiếng người chơi bên ngoài, Kiều Thịnh vài lần cố gắng mở mắt xem tình hình, lại không được, lật người, tiếp tục ngủ.
Lý Mộ thì dậy đến bên cửa sổ nhìn, người trên ba chiếc thuyền đó hình như là cùng nhau trở về, đều trở về tay không, có vẻ như không mang theo động vật sống.
Chiếc thuyền gần bọn họ nhất, có bốn nam một nữ đi lên thuyền, còn có bốn nam bốn nữ còn lại thì đi về phía hai chiếc thuyền bên cạnh, vì có chiếc thuyền lớn ở giữa chắn, hoàn toàn không nhìn thấy tám người đó sắp xếp như thế nào, chỉ biết số lượng, lên đảo có mười ba người, chiếc thuyền lớn ba tầng gần bọn họ nhất có ba người chơi nữ ở lại thuyền, còn lại phải đợi đến sáng mai lên đảo xem thử.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây