Kiều Thịnh đồng ý. Tay nghề của bà Sở quả thực tốt hơn cô. Có đồ ngon ăn, ai lại muốn tự mình nấu chứ. Còn việc đến nhà bà Sở ăn cơm, cũng không sao cả. Lúc đó cô cũng không thể đến tay không được.
Bưng cái ấm đất về nơi trú ẩn, quả nhiên đứa bé đã khóc. Khanh Vãn lo lắng đến mức đổ mồ hôi, bế con không ngừng ru.
“Tôi đã nói rồi, đừng vội, bà Sở nói càng vội càng không xuống sữa. Nào, cô uống canh cá này trước đi, đưa đứa bé cho tôi.” Vừa hay người trong đội đang nấu cháo loãng ở ngoài, cô cũng bưng một bát cháo đã nguội bớt vào.
Kiều Thịnh ngồi trên ghế, trước mặt là cái giá đỡ bằng gỗ mà Lý Mộ làm, tay trái bế đứa bé, tay phải cầm thìa nhỏ, từng chút một cho bé uống cháo.
Đứa bé đang khóc ré lên vì đói, lập tức ngừng khóc, uống ngon lành, Khanh Vãn liên tục ngẩng đầu nhìn đến đây, thấy đứa trẻ ngoan ngoãn Khanh Vãn mới yên tâm uống canh cá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây