Sinh Tồn Trên Biển Đều Dựa Vào Lá Gan Lớn

Chương 294:

Chương Trước Chương Tiếp

Tiếng ông lão vọng lại, khiến đám người Kiều Thịnh đều nhíu mày. Sao toàn chuyện xui xẻo đổ lên đầu một người thế này? Bọn họ tiến lại gần, ra hiệu với ông lão bọn họ sẽ cố hết sức, đừng nhắc lại chuyện đau lòng của người phụ nữ mang thai nữa. Khanh Vãn nghe thấy lời ông lão, chỉ còn biết khóc nức nở, đến chuyện kêu đau cũng không kêu được nữa.

Bà Sở ngồi bên giường, nắm tay người phụ nữ mang thai an ủi, miệng lẩm bẩm: Dù là góa phụ thì cũng phải mạnh mẽ lên, có chồng hay không có chồng cũng phải sống được, phụ nữ cũng có thể tự lập.

Bà kể về thời trẻ chồng mất, một mình nuôi con khôn lớn. Ai ngờ lại phải chịu cảnh tóc bạc tiễn người đầu xanh, may mà còn lại đứa cháu gái, coi như tuổi già có người bầu bạn. Cháu gái bà ngoan ngoãn biết nghe lời lắm, sau đó bà lại hết lời khen ngợi Sở Vãn Du, cứ giống như cháu gái bà là người tuyệt vời nhất trên đời.

Ba người Kiều Thịnh nhân lúc thay nước cũng ra khỏi chỗ đở đẻ tạm thời. Chờ ra ngoài, bọn họ an ủi Sở Vãn Du, dù sao thì cô ấy cũng chưa từng gặp ông nội, cũng không có cha mẹ, từ nhỏ đã sống nương tựa vào bà nội, nghĩ cũng tội nghiệp.

“Trời ơi, đừng nghe bà nội tôi nói linh tinh, bà ấy chỉ đang an ủi người phụ nữ mang thai thôi. Lúc tôi và bà ấy bị kéo vào game, ông nội tôi còn đang rửa bát ở phòng bếp cơ mà. Bà nội nói cái gì mà còn trẻ đã mất chồng, bà nội tội được ông nội tôi hầu hạ cả đời rồi.” Sở Vãn Du dở khóc dở cười vội vàng giải thích.


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️