“Bọn họ nói một bức tường gỗ cần một miếng kim loại hiếm thì anh cho rằng là đúng sao? Tôi còn nghi ngờ bọn họ có âm mưu, muốn chiếm đoạt tài sản của chúng ta, chỉ là gia cố thuyền, có thể tốn bao nhiêu công sức, đều là những người ích kỷ.” Người nói là Thẩm Tinh, một mình có một con thuyền.
“Tôi nghĩ là không phải, nghe những lời lão Nghiêm vừa nói, rõ ràng đối phương không muốn nhận việc này, nói dối cũng không có lợi cho bọn họ, thật sự không cần thiết, huống chi đây là chúng ta cầu xin bọn họ, cũng không thể vì bọn họ không quan tâm mà sinh ra oán hận được.” Anh em cùng thuyền với Nghiêm Tứ Hải là Khúc Quân Trạch lắc đầu bày tỏ ý kiến khác.
“Các người quá thật thà, tình huống buổi sáng, tôi đã nói trói hai người đó ném sang một bên, đợi chúng ta đi rồi thả bọn họ. Các người đều không chịu, nhất định phải nói nhẫn nhịn một chút sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, chúng ta không thể lấy đông hiếp yếu, cho nên bây giờ dẫn đến tai họa khiến thuyền của chúng ta bị hỏng.”
“Huống chi vợ chồng phá hủy thuyền của chúng ta, không phải là do bị hai con vật của một nam một nữ kia đánh sao. Nếu thú của cưng bọn họ không tấn công người khác, liệu vợ chồng kia có tức giận đến mức đập phá thuyền của chúng ta không? Vậy nên, thủ phạm chính là một nam một nữ kia, bọn họ phải bồi thường, chủ động cung cấp vật liệu để gia cố thuyền cho chúng ta!” Những lời đầu tiên của Thẩm Tinh không có vấn đề gì, nhưng những lời tiếp theo lại lộ ra ý đồ muốn chiếm lợi.
Tuy nhiên, ngoài Nghiêm Tứ Hải và Khúc Quân Trạch, sáu người còn lại đều hơi do dự, rõ ràng là đồng ý với những gì Thẩm Tinh nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây