“Quá trình không quan trọng, cô cảm nhận xem có đỡ đau hơn không, thực sự có tác dụng, nhất định phải thư giãn cơ bắp của cô, nếu không ngày mai cô sẽ không đứng dậy nổi.”
“Đúng rồi, hôm nay lúc tôi nổ mỏ, tôi ước tính trong hai ngày nữa, chúng ta sẽ thu hoạch được hết quặng, chỉ là nhu cầu về thuốc nổ khá lớn, nhưng tài nguyên khoáng sản cơ bản có thể tự cung tự cấp.” Lý Mộ nhìn vào chân cô bị mình bóp tím tái cũng hơi ngại ngùng.
Chủ yếu là anh thực sự không cảm thấy mình dùng sức, sao có thể nghiêm trọng như vậy.
Kiều Thịnh cũng cảm thấy bắp chân không còn đau nữa, mặc thêm một lớp quần áo chui vào chăn, cô không nhịn được thở dài một tiếng, còn phải chịu đựng thêm hai ngày. Đột nhiên cô nhớ ra bọn họ làm việc này thật tàn nhẫn, dùng quặng để chế tạo thuốc nổ, dùng thuốc nổ để khai thác mỏ quặng, thu thập quặng để tiếp tục chế tạo thuốc nổ, vòng xoay này xem như bọn họ đã chơi rất thành thạo.
Sáng hôm sau, bữa sáng do Lý Mộ làm, chủ yếu là ngô nướng, cháo ngô, bữa trưa Kiều Thịnh bỏ vào túi đeo tay hai cái đầu lợn kho và tai lợn kho, thức ăn chính là khoai lang nướng, buổi sáng ra trước khi đi, cô đã nướng trên vỉ nướng hai mươi cái bánh, đủ ăn, không có canh, đầu bếp quá mệt, uống trà lúa mạch tạm bợ đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây