“Khóc cái gì, tôi nghĩ đó là cơ chế của game, nó yêu cầu anh rời khỏi đảo, sau một thời gian sẽ làm mới vật tư, đến mùa đông, vật tư một khi bị thu thập sẽ ngừng làm mới, anh cứ ở trên đảo mãi, lợi dụng bug của người ta, làm sao mà không ngày càng khổ?” Kiều Thịnh thấy người đàn ông râu ria xồm xoàm bên cạnh chắc là không lớn tuổi, mới nói vài câu mà đã khóc như vậy.
Nhìn thấy con thuyền lớn của Kiều Thịnh, Tề Dã cảm thấy nếu là con thuyền như vậy, đi biển cũng được, đây là gỗ bọc thịt, người ở bên trong, bên ngoài toàn là gỗ, cảm giác an toàn vô cùng, cũng không cần phải đối mặt trực tiếp với biển cả, trước đây hắn là thịt bọc gỗ, ngồi co chân trên cái bè nổi nhỏ bé kia thật sự quá khó chịu, nước biển cứ thế mà chạm vào người hắn, nghĩ đến thôi đã đau đầu.
Để hắn ở dưới thuyền chờ, Kiều Thịnh quay lại thuyền lấy thép cho hắn, cố ý chậm trễ một lúc.
Lúc cô ra khỏi khoang thuyền, Lý Mộ và Tề Dã đã ngồi trên tảng đá lớn ven bờ trò chuyện, Kiều Thịnh đi đến, cũng không xen vào, chỉ nghe hai người bọn họ nói chuyện một cách rời rạc.
Hầu hết là Tề Dã hỏi, Lý Mộ trả lời, những câu hỏi đều là về chuyện đi biển, người này vẫn rất biết điều, những gì không nên hỏi thì không hỏi một câu nào, khi nhận được thép còn cúi người chào, chân thành cảm ơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây