“Mẹ của Tiểu Cà Sa chết sớm, lớn lên theo chúng ta chắc chắn sẽ có sai lệch về nhận thức, không sợ sói chắc chắn là do gen di truyền, đợi nó lớn hơn một chút có thể dẫn nó ra ngoài mở mang tầm mắt.” Lý Mộ gắp một miếng củ cải cay, cảm thấy không tệ, sau này bữa sáng có thể ăn kèm với món này, vừa rồi anh nhìn Lâm Hải Dương nêm gia vị, lần sau có thể thử.
“Thầy Lý, hai người còn có khoa học đào tạo người đánh thuê nữa à? Đột nhiên cảm thấy hệ nuôi dưỡng từ nhỏ rất tốt, về sau em cũng tìm một con để nuôi.” Lâm Hải Dương suy nghĩ về sau mình có nên nuôi một đội quân động vật hay không.
Nhưng Lý Mộ chỉ nói vài câu đã phá vỡ ảo tưởng của cậu, nuôi động vật cần rất nhiều thức ăn, nếu nuôi ra mà không hiểu tính người, rất có thể sẽ trực tiếp ăn thịt cậu. Ở dưới sự sợ hãi kép là tiết kiệm chi tiêu để nuôi động vật và tự kiếm thức ăn cho mình, Lâm Hải Dương lập tức từ bỏ ý tưởng không thực tế này, cậu vẫn nên chăm sóc thỏ và vịt con, những con vật này sau này có thể đẻ trứng và sinh con, ít nhất cho chúng ăn có thể làm phong phú thêm thực phẩm của mình.
Ban ngày bầy sói hoang dã đã rút lui, Lý Mộ và Lâm Hải Dương ngồi xổm trong khoang thuyền tầng một, cạy vài tấm ván nổi, bắt đầu mổ lợn rừng săn được hôm qua.
Bọn họ đã giết tổng cộng tám con lợn rừng, hôm qua để ngăn chặn sự truy đuổi của bầy sói, Lý Mộ đã bỏ một con để thu hút bầy sói, bây giờ chỉ còn lại bảy con.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây