“Chị Kiều, lời này của chị có chút đâm vào tim em nha, tuy em học năm hai đại học, nhưng kiến thức đã trả lại cho thầy giáo cấp ba rồi, bây giờ chị còn nhớ kiến thức cấp ba không?” Lâm Hải Dương cảm thấy rất tủi thân.
“Tôi tốt nghiệp cấp ba bao nhiêu năm rồi, nhớ mới lạ, cậu mới tốt nghiệp cấp ba có hai năm thôi, còn sớm.” Kiều Thịnh cảm thấy cả hai không thể so sánh được.
“Không, em là người thích mới ghét cũ, lúc em bước vào cổng trường đại học, kiến thức cấp ba đã dần rời xa em, tính ra, trong game này học sinh lớp 12 là người được hưởng lợi nhất.” Lâm Hải Dương bày ra vẻ mặt nặng nề.
“Không, loại người như thầy Lý của cậu cũng được hưởng lợi rồ. Haizz, bạn học Lâm, bây giờ cậu có cảm thấy gặp thầy giáo của mình rất tốt không, cuối cùng cũng có người quen, nhưng cậu có nghĩ đến, nếu hai người có cơ hội rời khỏi game này, lớp học môn tự chọn nhiều người như vậy, thầy Lý của cậu có thể không nhớ được một nửa số học sinh trong lòng, nhưng tên Lâm Hải Dương của cậu thì hahaha.” Kiều Thịnh cười càng lúc càng gian ác, để cho đứa trẻ này không có việc gì cứ gọi lung tung.
Nghe nửa câu đầu Lâm Hải Dương còn vui vẻ gật đầu, nghe nửa câu sau, cả người ngẩn người, đũa cũng dừng lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây