Kiều Thịnh thật muốn nói khi mình lớn như vậy còn nghịch mèo chó, đâu có đứa trẻ nào ngoan ngoãn như vậy.
Phương Nguyệt Y phụ trách canh gác, Kiều Thịnh đưa cho cô ấy một tấm lưới săn, cô ấy lập tức chạy đi chạy lại bắt thỏ, ngày hôm đó lấy đầu thỏ từ Kiều Thịnh, hoàn toàn mở ra tâm trạng nhớ nhà của cô ấy, đầu thỏ này nhất định phải ăn, bắt được thỏ còn nhét một nửa vào túi nhỏ của Trịnh Khê, đương nhiên đầu đều bị cô ấy chặt bỏ.
Trịnh Khê nhìn những con thỏ bị nhét vào túi, ngơ ngác, không biết có nên nhận hay không, vẫn là Trịnh Hải giải vây, bảo cô bé cứ cầm lấy, về sau làm chăn thì nhớ đến người cho là được.
“Sư huynh, sư huynh, anh nhớ lúc em còn nhỏ như Tiểu Khê, có phải cũng hiểu chuyện, là một đứa trẻ lễ phép ngoan ngoãn đúng không.” Phương Nguyệt Y vuốt đầu Trịnh Khê, quay đầu nói với Hứa Tử Nghiễn.
“Nguyệt Y, từ góc độ bạn trai, tanh chỉ có thể nói em rất ngoan, nhưng từ góc độ sư huynh, anh chỉ muốn nói em quá xem trọng mình rồi, em quên lúc trước em cùng với mấy người sư huynh bọn anh bị phạt thế nào rồi à? Thật sự anh không thể dối lòng mà nói giống được đâu.” Hứa Tử Nghiễn vừa nói vừa chuẩn bị chạy trốn, nói xong câu cuối cùng, Phương Nguyệt Y đã bắt đầu nổi giận, anh ta hoàn toàn dự đoán được quỹ đạo hành động của bạn gái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây