Ngược lại Phương Nguyệt Y có chút thiên phú, học một chút là biết hết.
“Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô đừng học nữa, những loại nấm này có thể không ăn thì đừng ăn, chúng tôi đều bị thằng nhóc Lâm Phong này lừa thảm rồi, mỗi lần đều nói có thể ăn, nhưng kỹ thuật nấu ăn của nó không tốt, mỗi lần đều nấu không chín, ăn xong tôi cảm thấy như nhìn thấy bà nội tôi vậy.” Bùi Hoằng nhìn Lâm Phong nhặt đầy một giỏ nấm, rất muốn ném cậu đi.
“Anh Bùi, đó là sơ suất, sau đó không phải đã nấu chín rồi sao, anh còn nói rất ngon.” Lâm Phong phản đối, đây là nghi ngờ về quê hương của cậu, người thành phố Vân, làm sao có thể không phân biệt được nấm có độc hay không.
“Đúng, rất ngon, tôi cũng ngu ngốc, lần thứ hai cậu nói với tôi đã chín rồi, không sao, tôi lại ăn, lần này không nhìn thấy bà nội, tôi nhìn thấy cả thuyền người que, chạy lung tung, cả người đều choáng váng, ở đây cũng không có bệnh viện, tôi có thể sống sót trong cuộc tấn công của lũ nấm này, hoàn toàn là dựa vào mệnh cứng đấy.” Bùi Hoằng càng nhớ lại càng lắc đầu, quá phiền lòng.
Lâm Phong quả thực đuối lý, cũng không giải thích, vẫn im lặng ngồi xuống bên cạnh thu thập, trước khi thu thập còn vỗ hai cái, điều này hơi khó hiểu, Kiều Thịnh còn tưởng là sợ nấm chưa tỉnh, vỗ hai cái cho dễ nhặt, hỏi ra mới biết, là để cho bào tử trong nấm tản ra, đó là hạt giống của chúng, như vậy có thể tiếp tục sinh trưởng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây