Cô lập tức dùng sức đóng sập cửa lại chặn cơn gió bên ngoài, sau đó nhanh chóng nhét nút bịt tai vào, bấy giờ mới thở phào một hơi, tiếp tục mở cửa ra lần nữa.
Bên ngoài là một thế giới hỗn loạn và mịt mù.
Qua kính bảo hộ trong sa mạc, cô lờ mờ nhận ra đường viền của những cồn cát xung quanh. Dưới sự tàn phá của cơn lốc, sa mạc giống hệt một đại dương gào thét, còn những cồn cát chẳng khác nào từng cơn sóng dữ đang cuộn trào không ngừng.
Toàn bộ sa mạc đã mất đi trật tự, chỉ còn lại thảm họa không hồi kết và nỗi tuyệt vọng vô biên.
Cuồng phong gào thét tựa vạn mã lao nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã ập đến như muốn nghiền nát tất cả. Hòa Ngưng cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con kiến bé nhỏ trôi dạt giữa đại dương bao la, từng đợt sóng dữ cuộn trào cuốn tới, mà đôi chân mềm yếu của cô hoàn toàn chẳng thể chống đỡ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây