Ayongfeng nhìn về phía cha, Hòa Ngưng theo ánh mắt cậu nhìn về phía Adaza, tầm mắt ba người vòng vo một lượt, Hòa Ngưng cười nói với ông: “Không sao đâu, cậu nhóc đã chịu khổ mấy ngày rồi, an ủi em ấy chút thôi!”
[Rõ ràng mấy hôm nay cậu ta đang hưởng phúc mà.] Thống Tử vừa làm biếng vừa tranh thủ nhìn một cái, lẩm bẩm một câu.
Ánh mắt Adaza đầy thương cảm, gật đầu với Ayongfeng, cậu mới dè dặt bụm hai tay đón lấy một nắm dâu tây, cười tít mắt: “Cảm ơn chị… Cảm ơn lãnh chúa đại nhân!”
“Hì hì, cứ gọi chị là được.” Hòa Ngưng khoát tay.
Mùi thơm đậm đà của dâu tây lan tỏa trong hang đá, Ayongfeng chảy nước miếng, nhưng vẫn kiềm chế bản năng, chỉ lấy ra một quả nhỏ cắn một miếng, nước quả thơm ngon ngọt ngào lập tức bùng nổ trên vị giác của cậu, cậu nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây