Hòa Ngưng không nghĩ nhiều, cô giới thiệu sơ qua tình hình trong trò chơi.
Sau khi nhìn lướt qua mấy người vội vã muốn biểu hiện, cô lại nhìn Cẩm Ngọc lần nữa: “Bây giờ trong thôn sao rồi? Đủ lương thực, vật tư chứ? Bây giờ Liên bang chúng ta ra sao rồi?”
Cô nhìn thôn dân không khác gì một năm trước, cũng không quá lấm lem, sắc mặt cũng không tệ. Thậm chí vì mọi người đều có ý thức rèn luyện nên đến trẻ con cũng có hình thể khá khỏe mạnh.
“Vâng... Vẫn đủ, em, bọn em...”
Người đến quảng trường nghị sự càng lúc càng nhiều, bây giờ đã gần bảy, tám mươi người vây quanh. Có rất nhiều người là người sống sót đi ra khỏi trò chơi, ai cũng có khí thế mạnh mẽ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây