Bởi với trạng thái hiện tại, hiển nhiên họ đã mất đi tri giác, chỉ còn sót lại chút hơi tàn, đến nuốt cũng khó khăn vô cùng.
Khi cô còn đang phân vân có nên cưỡng ép bẻ miệng họ ra rồi đổ thuốc vào không, một bé gái chỉ chừng mười tuổi, gầy đến mức má lõm cả vào trong, kéo nhẹ vạt áo cô, lấy hết dũng khí thì thào: “Thưa… thưa đại nhân, em có thể giúp người cho họ uống thuốc.”
Nhìn bé gái như vậy, Hòa Ngưng thật sự thấy không đành lòng làm phiền, nhưng thấy ánh mắt kiên nghị của em, cô vẫn gật đầu.
Đưa thuốc phục hồi trên tay cho bé gái, tuy người nhỏ bé, nhưng cách làm lại vô cùng gọn gàng, em dùng bàn tay gầy gò như cành khô xé một góc áo mình, nhẹ nhàng nhét vào miệng người bệnh, rồi từ từ nhỏ thuốc lên vải.
Thuốc màu lam nhanh chóng thấm ướt vải, từ đó từng giọt từng giọt thấm dần vào trong miệng người bệnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây