Dì Ngô đại khái nghe được tiếng động, từ trong nhà đi ra.
“Dì Ngô, dì Ngô...” Lâm Trạch Vũ rất kích động khi nhìn thấy dì Ngô.
“Cậu chủ đã về rồi. Sao cậu không cẩn thận thế? Cậu có bị thương ở đâu không?” Dì Ngô đi tới, lo lắng hỏi.
“Dì Ngô, chẳng phải cháu đã nói rồi sao? Dì đừng gọi cháu là cậu chủ nữa, gọi cháu Tiểu Vũ được rồi.” Lâm Trạch Vũ nói.
Đồng thời, anh ta lén lút quan sát dì Ngô, dưới ánh mặt trời, cái bóng của dì Ngô kéo thật dài, bàn tay nắm lấy tay anh ta cũng có hơi ấm. Anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây