“Ừ sao, ừ sao…”
Đào Tử và Huyên Huyên ngồi song song với nhau trên ghế, vừa ăn đồ ăn vặt mà Hà Tứ Hải đem về, vừa hân hoan đung đưa đôi chân nhỏ.
“Ăn ít thôi, nếu không thì tí nữa ăn không nổi cơm tối.” Hà Tứ Hải ngồi ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng rõ ràng là, hai đứa nhóc này nghe không lọt tai câu nào, cặp mắt nhìn chằm chằm vào những đồ ăn vặt khác ở trên bàn, chỉ muốn bản thân mình mọc ra thêm một cái miệng nữa.
“Đúng rồi, Tứ Hải, tôi đã tìm người đem hai viên phỉ thúy nguyên thạch lần trước để người khác mở ra rồi.” Lưu Trung Mưu ngồi ở bên cạnh đột nhiên nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây