“Thời tiết lại bắt đầu lạnh, hàng năm vào lúc này mẹ đều sẽ gọi điện thoại cho con, bảo con mặc nhiều quần áo một chút, không nên bởi vì thích chưng diện mà khiến mình bị lạnh...” Tống Nghị Bình đứng lẩm bẩm ở trước mộ.
Hồ Lập Quân móc ra một điếu thuốc, tiến đến châm trên giấy đốt một chút, hút một hơi thật sâu, nhìn tro giấy bị gió thổi bay tứ tán, vẻ mặt mờ mịt.
Tống Nghị Bình lấy ra một cái khăn lông, lau sạch mộ bia cho Hồ Thanh Nghiên, lại xử lý lá rụng bốn phía một phen.
“Từ nhỏ đến lớn, đều là mẹ chỉnh đốn giúp con, hiện tại chết rồi còn muốn mẹ tới thu dọn, lúc nào con mới có thể làm chuyện của chính mình đây?” Tống Nghị Bình ngoài miệng nói vậy, sau đó lại lộ ra một nụ cười khổ sở.
“Nói lời ngốc nghếch gì đó.” Hồ Lập Quân lườm một cái, dựa lưng vào mộ bia rồi ngồi xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây