“Đào Tử, em ngồi ở chỗ này làm gì? Nhanh đi chơi cùng chị nào.” Huyên Huyên thấy Đào Tử ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó, đi qua lôi kéo nàng.
“Chị, buổi trưa chúng ta không trở về nhà ăn cơm sao?” Đào Tử mơ màng hỏi.
“Đương nhiên không trở về nhà, mẹ nói chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà trẻ, ăn cùng những bạn nhỏ khác.” Huyên Huyên lập tức nói.
“Nhưng mà. . . Nhưng mà nếu như ba ba nhớ em thì phải làm sao bây giờ?” Đào Tử lo lắng hỏi.
→_→
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây