“Tu tu tu...” Đào Tử ngậm một cái kèn đồng nhỏ trong miệng, thổi từ phòng ngủ tới phòng khách.
Sau đó, cô bé lại thổi từ trong phòng khách tới phòng ngủ. Huyên Huyên ở phía sau cầm một cái trống nhỏ làm bằng nhựa, thỉnh thoảng lại gõ vài cái “cốc cốc”, phối hợp ăn ý tới mức không chê vào đâu được.
Hà Tứ Hải cảm thấy đầu mình ong ong. Tiểu Bạch không biết đã chạy đi đâu từ lúc nào.
Thật sự sợ hai tiểu ma vương này rồi.
Đây đều là ông bà của Huyên Huyên mua cho. Từ sau khi hai cụ già đến, hai cô nhóc rất hạnh phúc, được ăn được chơi, còn được mua một đống đồ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây