Ánh mặt trời chiếu sáng, gió nhẹ thổi lá cây rơi trên mặt đất, lưu lại ánh sáng loang lổ, nhẹ nhàng dập dờn.
Một xe đạp chạy qua ở trên đường nhỏ, một chiếc lá rụng rơi xuống trên đầu của cô gái ở ghế sau.
Người phụ nữ nhặt chiếc lá rụng lên, ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, nhìn bầu trời xanh lam xuyên qua khe hở của lá cây.
Nàng phảng phất như nhìn thấy một con rắn lớn đầu đuôi mọc lông, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không có gì cả, trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút, luôn cảm giác mình hình như đã lãng quên cái gì đó.
“Tuệ Trinh, trong khoảng thời gian anh không ở đây, em có khỏe hay không?” Đúng lúc này, Hồ Quốc Trung ngồi ở trước xe đạp mở miệng hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây