Đào Tử và Huyên Huyên, Uyển Uyển sau khi quậy trở về từ trong sân liền ôm ấm nước nhỏ của mình, uống hơn nửa bình, khiến cho bụng nhỏ phình lên.
Sau đó nằm trên ghế sô pha rầm rì, dáng vẻ uể oải.
“Khát như thế sao? Cho dù là thứ gì thì cũng không thể một lần ăn quá nhiều, tốt quá hoá dở, nước cũng như thế, cho dù có khát thì cũng phải uốnh từ từ.” Lưu Vãn Chiếu đi tới, giúp nàng xoa bụng nhỏ rồi nói.
Nhóc con nằm trên ghế salon, hơi ngẩng lên, nhìn Lưu Vãn Chiếu, chớp chớp con mắt, sau đó lớn tiếng nói: “Vâng.”
“Nhìn xem người con đầy mồ hôi kìa, không nên nằm ở đây nữa, mẹ mang con đi tắm.” Lưu Vãn Chiếu đưa tay vỗ nhẹ hai cái ở trên bụng nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây