Người trung niên tên là Tống Tân Đức, người Nam Hồ gần Hợp Châu, lớn lên ở nông thôn, ba mất từ nhỏ, do một tay mẹ nuôi ông ta khôn lớn.
“Lúc còn nhỏ nhà chúng tôi rất nghèo, chúng tôi thậm chí không dám thắp đèn dầu. Buổi tối mẹ phải mượn ánh trăng để làm thêm công việc may vá.
“Trong nhà thiếu ăn, để bổ sung dinh dưỡng mà mẹ phải lội ao vào mùa đông bắt ốc về hấp trứng cho tôi ăn. Hai bàn tay mẹ tôi lạnh đến nứt nẻ ra. Đến bây giờ tay bà ấy vẫn còn những vết sẹo do nẻ da. Thành thật mà nói, món ăn đó không ngon chút nào, còn khó tiêu nữa chứ…”
“Lúc đi học còn không đủ tiền mua cặp sách, thế là bà ấy dùng áo cũ của ba để may cho tôi. Học phí đều là mỗi ngày tích góp từng đồng từng cắc mà có.”
“Bây giờ đất nước đã phát triển hơn, từ cấp một đến cấp hai đều không cần đóng học phí nữa. Lúc đó chúng tôi vẫn phải đóng học phí, tuy không nhiều nhưng thời đó nhà ai cũng nghèo nên khoản tiền đó là một gánh nặng đối với mỗi gia đình. Rất nhiều học sinh đều thiếu tiền nhà trường, cậu từng thấy qua cảnh thầy cô theo sau học sinh để đòi tiền học phí chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây