“Đã ăn no chưa?” Lâm Kiến Xuân khom người, cười hỏi.
“No rồi ạ.”
Đào Tử theo bản năng muốn vén quần áo lên, thế nhưng nghĩ đến những gì Hà Tứ Hải nói trước đó, nàng cách quần áo vỗ bụng nhỏ.
“Vậy nếu không tới phòng làm việc của ông Lâm chơi một lúc, ông đã nói với con chưa, bên trong phòng làm việc của ông còn có một cái sân chơi.” Lâm Kiến Xuân giả vờ nhỏ giọng nói.
Đào Tử nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây