Huyên Huyên mở túi lưới ra, hai đứa nhóc cong môi, nằm trên mặt đất, nhặt từng viên đá vũ hoa đẹp đẽ trong túi lưới ra rồi để qua một bên, về phần viên không đẹp thì đặt ở một bên khác, nhìn có vẻ vô cùng bận rộn.
Mà Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu và Đinh Mẫn thì ngồi ở ven đường nghỉ ngơi và nói chuyện.
“Cho nên, cô không cần thiết phải kinh ngạc như vậy, xem tôi là một đạo sĩ có chút đặc thù, hoặc là nhà ngoại cảm gì đó là được.” Hà Tứ Hải giải thích đơn giản một hồi.
Đinh Mẫn nghe vậy thì đáy lòng cũng không có thả lỏng hơn là bao, trái lại còn cảm thấy tò mò hơn về Hà Tứ Hải, thế nhưng lý trí khắc chế nàng không thể đi tra cứu.
Phía trên thế giới này có tồn tại quỷ, như vậy khẳng định cũng có thần rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây