“Chú Đặng, chú đừng gấp, cháu gọi lại thử.” Trương Hải Đào nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Đặng Đại Trung, lại bấm điện thoại gọi tiếp một cuộc nữa.
Vẫn là âm thanh bíp bíp ấy, nhưng chính là không có người nghe.
“Ông Đặng, số này vẫn gọi được, chứng tỏ người ta vẫn đang dùng số này, chỉ cần không tắt nguồn, thì sớm muộn cũng sẽ có người nghe máy thôi.” Hà Tứ Hải ở bên cạnh an ủi nói.
“Cường Tử cái thằng nhóc thúi đó, chết rồi còn không để cho người ta sống yên ổn.” Đặng Đại Trung đột nhiên nói.
Nhưng mà nghe giọng cũng biết ông không tức giận, chỉ tràn ngập thất vọng cùng bi thương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây