Ngụy Hiểu Song ngẩng đầu nhìn vật đang bay lên ngày càng xa trên không trung: “Ý cậu là bầu trời của chúng ta bị thủng, có phải đó là lý do vì sao trong mấy năm qua thiên tai ngày càng nhiều hơn? Có viên đá vá trời này thì sau này sẽ không còn những trận thiên tai nghiêm trọng như vậy nữa đúng không?”
Tần Tinh liếc nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu lên: “Có lẽ vậy, hy vọng sẽ có tác dụng.”
“Hy vọng nó sẽ có tác dụng.” Ngụy Hiểu Song chắp tay cầu nguyện: “Hy vọng trời cao biết cuộc sống của chúng ta khó khăn đến thế nào, dù hiện tại chúng ta đã phát triển rất tốt nhưng chỉ cần một trận thiên tai lớn là có thể ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người. Thiên tai không thể tránh nhưng tốt nhất đừng có thiên tai quá nghiêm trọng.”
Cô ấy nói rồi cười: “Trong tiểu thuyết thường viết rằng, niềm tin của con người có thể mang lại sức mạnh cho thần linh. Tớ tin một chút, liệu có thực sự giúp được các thần tiên đang bảo vệ chúng ta không?”
“Chắc là có đấy.” Tần Tinh biết Ngụy Hiểu Song không tin thật nhưng vẫn mỉm cười nói: “Chắc hẳn thần tiên cũng mong cuộc sống của con người tốt đẹp, nếu không thì thần tiên cũng chẳng có giá trị gì khi tồn tại trong thế giới này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây