Sáng hôm sau, cô dậy hơi muộn, xuống tầng thì nghe thấy Lương Mẫn đang nói chuyện với Ngụy Hiểu Song.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, Lương Mẫn quay đầu lại: “Sáng nay cô muốn ăn gì? Tôi mời cô.”
“Cô giúp tôi trông coi cửa hàng đi.” Tần Tinh cười nói: “Chỉ cách có hai bước chân, tôi tự đi ăn được.”
Nói xong, cô đi dép lê sang bên kia đường, gọi món ăn sáng mình thích như thường ngày. Trong lúc ăn cũng không cản trở cô trò chuyện với hai người đối diện.
Thậm chí không cần phải nói to, nói như bình thường là đã có thể nghe thấy nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây