“Năng lực của tớ vẫn còn hơi thiếu sót một chút ít.” Tần Tinh giơ hai ngón tay ra so sánh: “Nhưng tớ có thể tìm viện trợ từ bên ngoài, he he, viện trợ từ bên ngoài của người khác cũng không nhiều bằng tớ!”
Chương Minh Thuần cũng cười: “Có lý, có thể tìm viện trợ cũng là một loại bản lĩnh.”
Tần Tinh: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Hai người cùng ăn lẩu vô cùng vui vẻ.
Đồ ăn của Tần Tinh không còn lại gì, cô đã ăn gần hết, chỉ còn lại chút đồ ăn trên bàn thì được gom lại. Nếu lần sau muốn ăn thì còn có thể ăn, không thể lãng phí được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây