Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự kiểm soát, A Nguyệt vui vẻ lẩm bẩm suốt một thời gian dài, rồi không biết đã bao lâu, nàng ấy kéo rèm lên hỏi: “Triển thúc, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Triển Duệ kéo dây cương, hướng xe ngựa đi đúng đường và đáp: “Tuyết Sơn.”
A Nguyệt im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Tuyết Sơn cũng tốt, đến Tuyết Sơn sẽ không còn ai nhòm ngó ngôi nhà của chúng ta nữa, ai cũng biết Tuyết Sơn không phải nơi để dễ ở.”
Sau một lúc im lặng, nàng ấy lại vui vẻ: “Triển thúc, bây giờ thúc cũng sống ở Tuyết Sơn à? Ở đó thế nào? Có chỗ nào vui không?”
“Không có chỗ nào vui đâu, hầu hết thời gian ở đó rất lạnh,“ Triển Duệ nói, quay đầu nhìn nàng ấy một cái: “Nhưng cháu yên tâm, thúc sẽ không để hai người phải sống trong Tuyết Sơn đâu, gần Tuyết Sơn vẫn có làng mạc. Đến đó, thúc sẽ tìm một nơi cho cháu và nương của cháu ở. Mặc dù hơi lạnh, nhưng như cháu nói, mọi người đều bỏ chạy khỏi Tuyết Sơn, nhà cửa ở đó không bị tranh giành, ở đó sẽ an tâm hơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây