“Cảm ơn cô đã dắt xe giúp tôi.” Chương Minh Thuần quay đầu, cười với Tần Tinh, sau đó không nói hai lời đã trèo lên đống rác cao năm sáu mét, nhanh chóng lục lọi trên đỉnh.
Tần Tinh nắm chặt tay lái xe của Chương Minh Thuần, một lần nữa cô cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.
Sau khi đội mũ lên đầu, dường như mùi hôi đã được lọc qua, mặc dù vẫn còn thoang thoảng nhưng không còn khó chịu như trước.
Cô thử tháo mũ ra, vừa tháo ra, lại ngửi thấy mùi hôi nồng nặc, là mùi của rất nhiều thức ăn thối rữa.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây