Toàn bộ hành tinh đất hoang, ngoại trừ cát đỏ thì cũng chỉ là những núi rác khổng lồ trùng trùng điệp điệp.
Theo những gì cô có thể thấy, đằng xa cũng có người đang đi lại, nhưng họ không phản ứng ngay lập tức như cô nghĩ mà đám người thoạt trông đều đang cảnh giác lẫn nhau.
“Cô đến rồi à?”
Tần Tinh cúi đầu, thấy được Chương Minh Thuần đang đứng ở một góc của núi rác, cô bèn nhấc chân bò qua núi rác, sau đó nhún người nhảy xuống.
“Tôi qua xem bên này có gì, giữa trưa nghỉ ngơi.” Tần Tinh phủi phủi tay: “Sao ở đây lắm núi rác quá vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây