“Mấy năm Huyên Huyên bị bệnh, chúng tôi vẫn luôn mong có thể nhìn thấy con bé khỏe mạnh, mong con bé có thể sống sót, chỉ tiếc là cuối cùng con bé vẫn rời xa chúng tôi, nhưng ở đây, chúng tôi đã nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh nhất của con bé, con bé còn bảo chúng tôi đừng lo lắng, ở bên kia con bé sống rất tốt.” Lúc này, vẻ u ám trên lông mày của Phương Gia đã tan biến trong nháy mắt.
Bên cạnh, trạng thái của chồng Phương Gia cũng từ hơi còng lưng lúc đầu, đến bây giờ đã thẳng lưng.
Người đàn ông cười nói: “Huyên Huyên thích búp bê, còn thích chơi gắp thú bông, lát nữa chúng ta đi mua một cái máy gắp thú bông, như vậy thì cho dù con bé ở bên kia cũng có thể chơi gắp thú bông mỗi ngày. Nhìn thấy Huyên Huyên như vậy, chúng tôi đều thỏa mãn rồi.”
Phương Gia gật đầu: “Ừ, bây giờ chúng tôi đã rất mãn nguyện rồi. Như vậy cũng tốt. Nếu con bé còn sống, chắc chắn sẽ nằm trên giường bệnh chịu khổ nhưng con bé đã đến bên kia, trông có vẻ khỏe mạnh hơn trước nhiều, không cần phải chịu khổ như trước nữa.”
Thôi Vân hỏi: “Hai người có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Vậy hai người có còn muốn đến đây ở không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây