Siêu Thị Thông Vạn Giới, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Thành Phú Bà

Chương 9:

Chương Trước Chương Tiếp

Bột mì, mì gói, đồ uống, que cay, bim bim khoai tây... cô nhét đủ thứ vào thùng.

Lúc Cố Nguyên Hành quay lại, đã thấy cái thùng siêu to đặt trên mặt đất.

“Gói quà lớn?” Cố Nguyên Hành không hiểu ý nghĩa là gì, đành lặp lại theo lời Ôn Dạng.

“Đúng vậy ạ, ngài là khách quý của chỗ tôi mà, Cố tướng quân. Lần sau còn thiếu gì cứ đến chỗ tôi nhập hàng, đảm bảo ngài sẽ hài lòng!” Ôn Dạng vỗ vỗ ngực, giọng đầy quả quyết.

Nhất định phải đến chỗ cô mua đồ nha, tiền phải vào hết túi mình mới được!

Còn chưa biết tình trạng này kéo dài bao lâu, kiếm được đồng nào hay đồng đó!

Cố Nguyên Hành gật đầu, mỉm cười: “Được, cảm ơn bà chủ.”

Hắn cúi người ôm thùng hàng lên, bước ra cửa.

Ôn Dạng lại một lần nữa nhìn theo bóng hắn rời đi, chưa được mấy mét đã biến mất không dấu vết.

Lần thứ hai chứng kiến cảnh này, tim cô vẫn thấy lạnh toát.

Theo thuyết duy vật thì chuyện này hoàn toàn vô lý, nhưng những gì cô tận mắt chứng kiến lại vô cùng chân thực.

Lẽ nào là do từ trường gì đó?

Giống như mấy tin tức đọc được mấy năm trước, có xe rơi xuống sông lớn rồi bị hút đi mất tăm mất tích.

Là lỗ đen sao?

Ôn Dạng với bộ não đang bay bổng quay vào trong, sung sướng sờ sờ bốn nén bạc nặng trĩu.

“Hai chục nghìn, hai chục nghìn... tổng cộng tám chục nghìn tệ đó ha ha ha! Phát tài rồi!”

Đang lúc cô muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng thì đèn trên trần nhà đột nhiên nhấp nháy liên hồi, kèm theo tiếng rè rè lúc sáng lúc tối.

Một tối một sáng, tạo ra một bầu không khí vô cùng kinh dị, âm u.

“Má ơi... chuyện gì thế này...”

Ôn Dạng tim đập thình thịch, vội mò lấy điện thoại bật đèn pin.

Ánh đèn chiếu thẳng về phía trước.

Một khối đen sì lao vút vào trong, nhanh như chớp đã đứng trước mặt Ôn Dạng.

“Xin chào.” Một giọng nói ma quái vang lên.

“Á á á á á á!!!” Ôn Dạng hét lên thất thanh như heo bị chọc tiết.

Mặt cô tái mét vì kinh hãi, cả người run lên cầm cập.

Đó là một người mặc đồ đen, tóc đen dài, đội một chiếc mũ cao màu đen, trên mũ có gắn một cái đầu lâu bằng sắt màu đen huyền, mặt đen sì, đôi mắt xanh lục u ám, toàn thân toát ra hơi thở đen tối và lạnh lẽo đến rợn người.

Người đó cười khẽ một tiếng, tiện tay phẩy nhẹ, đèn trong siêu thị lập tức sáng bừng lên, soi rõ khuôn mặt kẻ vừa đến.

Ôn Dạng mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng run rẩy: “Ngài là...”

Tại sao trông giống Hắc Vô Thường thế này á á á á!

Đáng sợ quá!

“Ta là Phạm Vô Cứu, sứ giả Quỷ giới.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)