“Mẹ...” Đường Minh chạy tới ôm nàng, tự nhiên kêu lên một tiếng mẹ, không chút nào ngại ngùng hay mất tự nhiên nào. Không biết hắn có phải hay không có thiên phú diễn kịch, hắn đối với loại này ngày càng thuần thục, kêu lên cũng là tự nhiên, nước chảy thành sông.
“Con trai của mẹ...” Bỉ Bỉ Đông ôn nhu nhìn hắn, một tay dịu dàng ôm lấy hắn vào ngực, một tay nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc vàng của hắn.
“Ngươi bao năm qua ở bên ngoài chắc sống khổ sở lắm?” Bỉ Bỉ Đông không hỏi hắn từ đâu tới, chỉ là quan tâm dịu dàng hỏi thăm hắn, như người mẹ lâu năm xa cách đứa con gặp lại hỏi.
Bỉ Bỉ Đông lúc này chính là ôn nhu, dịu dàng, khác hoàn toàn với lúc trước lạnh lùng, sát cơ, âm u...
Đường Minh hiện tại hoàn toàn cảm nhận được tình thương của Bỉ Bỉ Đông dành cho hắn, đó là tình thương của mẹ, lời nói của nàng làm lòng hắn rung động. Không biết đã bao lâu rồi, có lẽ 1000 năm... hắn mới cảm nhận được loại yêu thương đặc biệt này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây