- Muốn biết thắng hay thua thì phải đấu mới biết được.
Hàn Sâm cười đáp.
Vẻ mặt những đội viên cũ đều khác thường nhìn Hàn Sâm, nếu như lời này là do một sinh viên năm nhất khác nói, chỉ sợ bọn họ đã sớm nhịn không được xông lên để phổ cập cho người đó về lịch sử thi đấu đau đớn thê thảm của trường quân đội Hắc Ưng, nói cho hắn biết đội bắn cung trường quân đội Hắc Ưng căn bản không thể so sánh được với người ta, ngay cả vòng loại còn không vượt qua được, ngay cả mặt đội viên trường quân đội Trung Ương cũng không thấy đâu, làm gì cần phải đấu mới biết được, không cần chiến cũng biết sẽ thua.
Nhưng người nói lời này chính là Hàn Sâm, bọn họ cũng không nói gì, dù sao Hàn Sâm chính là đại thần trường học, ở những hạng mục khác đều có thành tích kinh người, bọn họ không mở miệng mỉa mai gì, nhưng trong lòng lại rất khinh thường với lời nói này của Hàn Sâm.
Tư Đồ Hương lại rất hài lòng với Hàn Sâm, cuối cùng cũng có một người trong đội bắn cung còn có ý chí chiến đấu, không hề e sợ khi chưa thi đấu, chuyện này vốn vô cùng khó làm được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây