“Bây giờ Hàn Sâm sao rồi?” Thanh Nhạc vừa đi về phía trong thành vừa hỏi Miên Dương.
Vẻ mặt Miên Dương ghét bỏ nói: “Hắn à, đầu óc có vấn đề, đã bị bọn ta đuổi ra ngoài từ lâu rồi, giữ lại một kẻ ngu ngốc có lợi ích gì, chẳng lẽ để một kẻ ngu ngốc làm lão đại của bọn ta sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, kẻ đó ngốc lắm, ngay cả đực cái cũng không phân biệt được, đừng nói làm chủ Tí Hộ Sở, ngay cả làm đầy tớ cũng không ai cần.” Thanh Ngưu tiếp lời.
“Nói cũng phải, bây giờ hắn đang ở đâu?” Thanh Nhạc lại hỏi.
“Ai mà biết, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hắn ở mấy con hẻm nhỏ trong Tí Hộ Sở, nhặt lại xương của những sinh vật khác ăn dư gặm, ngươi không biết hắn tham ăn đến mức nào đâu, khúc xương lớn như cây gậy, một chút thịt cũng không có, hắn vẫn gặm ngon lành...” Miên Dương nói tới mức nước bọt bắn tung tóe.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây