Trong lòng Hàn Sâm sinh ra kính ý đối với Lâm Hạ, thực lực của Lang Vương kia chỉ sợ là không kém gì y, điều này chính y cũng tinh tường, y tiến lên như vậy mặc dù có ý tứ bắt giặc bắt vua trước, nhưng hơn phân nửa chính là có đi không về, chủ yếu là vì hấp dẫn lực chú ý của đàn sói.
Biết rõ là cửu tử nhất sinh, lại vẫn không do dự làm như vậy, Lâm Hạ xác thực là đáng giá bội phục, Hàn Sâm tự hỏi nếu như mình là Lâm Hạ, cũng chưa chắc đã có thể làm được tới loại trình độ này.
Trong mắt Lang Vương kia lại hiện lên một tia khinh miệt rất có vẻ nhân tính hóa, một lần nữa thét dài lên một tiếng, nguyên bản đàn sói điện đang muốn xông tới hộ vệ Lang Vương, sau khi nghe được tiếng thét dài, tiếp tục nhào tới chỗ mấy người bọn Hàn Sâm.
Mà con Lang Vương kia đứng ở trên một khối đá khổng lồ cao cao, từ trên cao nhìn xuóng Lâm Hạ đang xông tới, lôi điện màu xanh da trời trên người càng ngày càng khủng bố, giống như là muốn một mình chiến một trận với Lâm Hạ.
Trong lòng Lâm Hạ âm thầm kêu khổ, y biết cho dù mình có thể giết chết Lang Vương, cũng không phải là chuyện nhất thời nửa khắc là có thể làm được, lao thẳng đến chỗ Lang Vương như vậy, chủ yếu vẫn là để hấp dẫn sự chú ý của đàn sói, tranh thủ thời gian chạy trối chết cho bọn Hàn Sâm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây