Ngày hôm sau, ngay trong buổi sáng sớm, Lục Thiên Phong mới vừa rời khỏi phòng, đối diện cửa phòng đã mở, Hứa Ấm Nguyệt thò đầu ra, mặt nàng đỏ bừng với nụ cười đùa giỡn, lặng lẽ đi tới phòng của Thủy Nhược Như. Trong phòng ngủ tràn ngập một mùi hương kỳ lạ nồng đậm, nàng biết rõ lý do tại sao.
Giường trải bừa bãi, có lẽ do đêm qua điên cuồng một hồi, ga trải giường bị vứt lung tung, chỉ che được nửa người Thủy Nhược Như. Cái thân hình đầy đặn mềm mại của nàng, cơ hồ hơn phân nửa lộ ra bên ngoài, làn da trắng mịn gần như không che được bộ ngực, chỉ có một vài mảnh vải vẫn còn sót lại, xuân sắc vô cùng mĩ lệ.
“Không ngờ, Thủy Nhược Như ngày thường trông có vẻ kín đáo lại bạo dạn như vậy, dễ nhận thấy bà dì bên ngoài kia chẳng phải là đối thủ của nàng.” Nghĩ vậy, hắn không chịu được mà cười, khẽ tiến lại gần, đưa tay ra nắm lấy bộ ngực của Thủy Nhược Như, khiến nàng phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Thủy Nhược Như đang trong trạng thái rối bời, mệt mỏi không chịu nổi. Dù hoa vừa nở nhưng sau một đêm cuồng phong bão táp, nàng đã chịu biết bao đả kích. Lúc này đây, hoa tàn đã rơi, chỉ còn lại mùi hương nồng nặc, thân thể quý giá của nàng hoàn toàn bị người nam nhân kia vùi dập.
Khi tiếng kêu sợ hãi vang lên, ga trải giường bị bật ra, thân hình tráng lệ của nàng hiện ra trước mắt Hứa Ấm Nguyệt. Hứa Ấm Nguyệt cười một cách tinh quái, nói: “Ôi, không ngờ Nhược Như ngoài đời lại có một thân hình không thể tin được như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây