“Thanh Hà bang phát triển ra sao rồi?”
Lục Thiên Phong hỏi, Lạc Vũ vui vẻ trả lời: “Còn có thể làm lão công thất vọng sao? Người ta hoàn toàn tận tâm với lão công, lão công chuẩn bị thưởng ta như thế nào đây?”
Lục Thiên Phong ôm Lạc Vũ, cười tà mị nói: “Lạc Vũ làm việc như vậy chăm chỉ, lão công sao có thể bạc đãi nàng được, nhất định phải công bằng, nếu không thì thôi.” Nói xong, liền ném nàng lên chiếc giường lớn với tấm drap màu hồng.
Niềm vui dâng trào, xua tan đi sự cô độc, Lạc Vũ chìm đắm trong cảm xúc, khuôn mặt kiều diễm của nàng tỏa sáng trong ý nghĩa hạnh phúc, một lần nữa như hòa lẫn trong dòng chảy của tình yêu. Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng phát ra từ miệng nàng, khiến cho Lãnh Nguyệt và Mục Tiên Vân đang chờ ở cửa đỏ bừng khuôn mặt.
Khi cơn mưa đã ngừng, hai người ôm nhau trong mật ngọt, Lạc Vũ gục đầu vào ngực Lục Thiên Phong, nàng nhớ tới Nhị tỷ của mình. “Lão công, ta cảm ơn ngươi về chuyện của Nhị tỷ, nhưng trong lòng ta vẫn lo lắng, nàng cuối cùng cũng là tỷ tỷ của ta, không nỡ nhìn nàng gặp khó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây