Lục Thiên Phong không hề ngạc nhiên, chỉ hơi bất ngờ, nhẹ nhàng hỏi: “Như thế nào, Tần gia tìm ngươi? Ngươi đã đồng ý với họ chưa?”
“Hoa tỷ, thực ra cái thân phận này có lẽ làm cho ngươi cảm thấy không thoải mái. Ta không muốn ngươi cảm thấy bị ủy khuất.”
Hứa Băng lặng lẽ dần dần tựa vào Lục Thiên Phong, hơi ấm từ nàng tỏa ra khiến cả đại sảnh ngập tràn nữ tính. Nàng nói: “Thiên Phong, lúc này được ở trong vòng tay của ngươi, hoa tỷ cảm thấy rất hạnh phúc. Có một số việc ta cần phải lùi một bước, không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình. Nếu có ngày nào đó có người phù hợp hơn, yêu thương ngươi hơn, hoa tỷ nguyện để lại phía sau, không màng danh phận mà theo ngươi...”
Nói đến đây, Hứa Băng nâng mặt lên nhìn Lục Thiên Phong, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn. Khoảng cách gần như vậy lại khiến nàng có cảm giác xa lạ, nàng sợ mất đi nên không dám ôm chặt, tình yêu trong nàng như dòng máu chảy vào từng tế bào.
“Tuy nhiên, ta không thích cách thức của Tần gia. Họ đang lợi dụng ngươi, nhưng con người ai chẳng có lúc lợi dụng nhau. Tần Như Mộng nói không sai, Tần gia có thể giúp đỡ ngươi hơn so với Hứa gia. Thiên Phong, hoa tỷ hy vọng ngươi có thể trở nên nổi bật, đứng trên đỉnh cao của nam nhân, ta sẽ tự hào vì ngươi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây