Hai người phụ nữ rời đi, chỉ còn lại Lục Thiên Phong ở lại, chuẩn bị nói lời chia tay. Hứa Băng ôm chầm lấy hắn, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, nụ hôn này vừa sâu sắc vừa mãnh liệt, dán chặt trên khóe miệng của Lục Thiên Phong, tựa hồ như muốn gói gọn trong đó tất cả tình yêu mà nàng dành cho hắn, không hề có chút gì giữ lại.
“Thiên Phong, nếu như ngươi cần ta, hãy đến Hứa gia tìm ta, tỷ tỷ sẽ luôn chờ ngươi.” Những lời này rất nhẹ nhàng nhưng cũng đầy uất ức, khi thấy Lục Thiên Phong ngày càng mạnh mẽ, nàng càng cảm thấy mình không xứng với chàng trai này.
Yêu thương hắn mà không hề oán trách, nhưng nàng không thể ngăn cản hắn bước tiếp trên con đường của mình. Giờ phút này, Hứa Băng đã hiểu rằng điều duy nhất nàng có thể làm là chờ đợi, chờ khi hắn mệt mỏi, nhớ nhà mà quay lại tìm nàng. Nàng đã cảm thấy mãn nguyện, bất kể hắn sẽ chọn ai làm vợ trong tương lai, nàng vẫn sẽ chúc phúc cho hắn.
Yêu hắn, không nhất thiết phải gả cho hắn, chỉ cần trong lòng hắn có nàng là đủ.
Nhìn bóng dáng mấy người rời đi, trong lòng Lục Thiên Phong tràn đầy nỗi buồn. Tình cảm thực sự không phải trò chơi dành cho hắn, hắn không muốn làm tổn thương Hứa Băng, nhưng sự do dự của hắn cũng đã làm nàng bị tổn thương. Liệu có một ngày nào đó, hắn lại sẽ làm tổn thương thêm nhiều người phụ nữ khác?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây