Lục Thiên Phong đi đến Sa thành sau ba ngày chờ đợi. Bên cạnh hắn, Phấn Mị luôn đi theo như bóng với hình. Theo cách nàng thường nói đùa, một chàng trai nổi bật ở kinh thành như hắn cần có một mỹ nhân bên cạnh, nếu không sẽ mất mặt.
Lục Thiên Phong chỉ có thể cười khổ, không hề có tâm tư như vậy. Hơn nữa, hắn cảm nhận được phía sau mình có một số người đi theo, nếu đoán không nhầm thì đó là những người của Hồng Sát. Hắn đã nhiều lần định hỏi về tình hình, nhưng cuối cùng vẫn câm lặng. Dù sao, cả hắn và Phấn Mị đều đến từ núi Thiên Thành, nếu nghi ngờ, có lẽ nàng sẽ rất khổ sở.
“Có phải bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi lại mất ba ngày mới đến Sa thành? Ngươi không sợ Yến gia bỏ trốn sao?” Nàng đã hỏi câu này lần đầu tiên khi thúc giục Lục Thiên Phong nhanh hơn, nhưng hắn không đáp, vì vậy giờ nàng lại hỏi.
Phấn Mị nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng, nhưng lại không thể nào tìm ra lời nói. Lục Thiên Phong đã quay lưng lại, giọng nói vọng về: “Trước tiên ăn một bữa, một lát nữa chúng ta sẽ làm việc chính.”
Nàng im lặng, ba ngày qua không phải đã làm việc chính sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây