Đức Trọng tuy hơi đau lòng, nhưng ông ta cũng là người biết co biết giãn, cười nói: “Vậy chúng ta cùng... Á!”
Ông ta còn chưa nói xong, cái mũ đạo sĩ trên đầu đã bị lấy mất.
“Thế này nhé, đã là cộng tác thì quần áo của ông cho tôi mặc, dù sao tôi mới là đại sư chân chính, ông thấy sao?”
Dù Đức Trọng không muốn nhưng cũng không còn cách nào: “Vậy tôi mặc gì?”
Khương Thất Ngư nhún vai: “Ông còn mặc gì nữa? Ông cứ đợi bên ngoài là được! Xong việc tôi sẽ nói với ông!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây