Nén lại cảm xúc trong lòng, y cười nói: “Cháu ăn gì cũng được, mọi người ăn gì cháu ăn nấy là được ~”
Nói xong, Cố Tử Úc quay sang Khương Thất Ngư: “Tiểu Mễ nhà tôi bị sao vậy?”
Đôi mắt y trong trẻo sáng người, mái tóc xoăn khẽ rủ xuống.
Nếu Khương Thất Ngư không biết bản chất của y, có lẽ cô thật sự sẽ bị y mê hoặc.
Khương Thất Ngư thờ ơ như tu hành tám trăm năm ở am ni cô: “Nó cô đơn quá thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây