Vừa định đứng lên, Khương Tử Nhiễm cảm thấy mình bị một cái bóng che phủ.
Cô ta ngẩng đầu lên, thấy Khương Nhị Dương.
Cô ta chớp chớp mắt, gọi: “Anh hai.”
Khương Nhị Dương đẩy gọng kính gọng vàng, trầm giọng: “Nhiễm Nhiễm, anh muốn nói chuyện với em.”
Khương Tử Nhiễm hiếm khi thấy Khương Nhị Dương nghiêm túc như vậy, cô ta có chút sợ hãi: “Anh hai, em… em hơi bận, lát nữa nói chuyện được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây