Khương Nhất Phàm không nghĩ ngợi gì, quay lại ngồi ngay vào bàn của Khương Thất Ngư, mở miệng nói: “Khương Thất Ngư, anh tìm em mãi, hóa ra em ở đây.”
Khương Thất Ngư ngẩng đầu nhìn anh ấy, tặng anh ấy một cái biểu cảm “anh nghĩ tôi tin không?”
Khương Nhất Phàm chớp chớp mắt, dường như rất tự nhiên hỏi Khương Thất Ngư: “Buổi chiều em có nhiều cảnh quay không?”
Khương Thất Ngư cúi đầu tiếp tục ăn: “Cảnh của tôi không nhiều, của anh thì nhiều đấy.”
Khương Nhất Phàm: “...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây