Lục Mân nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, giữ Lâm Kiến ở lại: “Ở thêm một thời gian nữa đi? Tôi sẽ vào rừng săn một ít thịt động vật biến dị cao cấp cho mọi người ăn được không?”
Lâm Kiến liếc Lục Mân: “Anh còn cần phải săn à? Tôi có cả đống đây, định mang đến bán, nhưng thấy tình hình căn cứ, tôi không dám bán nữa.”
“Giờ các anh không nên ăn miếng thịt động vật biến dị nào cả.”
Lục Mân cười, tỏ ra không để ý: “Có phải tôi không biết đâu. Nhưng nếu không ăn thì chúng tôi chết đói đến nơi mất, ăn vào còn sống thêm được một thời gian.”
Lâm Kiến cũng im lặng, vỗ vai Lục Mân mà không biết bắt đầu an ủi từ đâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây