Khi Lục Mân vừa rời đi, trong căn nhà chỉ còn lại người của họ. Liễu Tô cũng cảm thấy yên tâm hơn chút ít, ngồi một bên, lén bàn bạc với Đường Duệ: “Nhìn họ thế này, chắc là thật sự không còn lương thực nữa rồi. Chỉ chăm chăm làm việc thì không đủ, chi bằng lấy ít cải thảo ra đổi có được không?”
Đường Duệ ngẩng đầu nhìn Liễu Tô, cảm thấy tim mình mềm nhũn. Liễu Tô thật là nhân từ.
“Em không thấy thiệt sao? Em đến đây giúp người ta chữa bệnh, cửu tử nhất sinh, chẳng đổi được gì, còn phải tự mình bỏ rau ra đổi lấy cỏ dại à?”
“Cũng tạm được. Tôi cũng không cung cấp nhiều lắm, mỗi ngày trồng được bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Chúng ta đã nói là sẽ thu khoảng 10 triệu điểm tích lũy cỏ dại, đúng không?”
“Tôi chắc chắn không cung cấp được nhiều như vậy đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây