“Anh Anh, lấy cơm ra đi.” Tùy Bưu nghe thấy thế thì hăng hái.
Anh ta ngồi xuống thấy Anh Anh nằm ở một bên không động đậy gì cả, giống như một con mèo chết nên đẩy nó một cái.
“Meo.” Biết rồi, để mèo thở một hơi đã.
Anh Anh vốn tưởng rằng chuyến đi này giống như trước kia, làm một cỗ máy vận chuyển vô tình trên người mọi người, nào ngờ đa phần đều là tự mình đi.
Đúng là dọa chết mèo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây